Xuân đến xuân đi, tuần tự mỗi mùa đưa đẩy. Hôm qua còn trẻ, hôm nay đã già rồi. Mùa xuân không làm vạn vật tái sinh, nhưng đổi mới. Hoa tàn lại nở. Cây tưởng héo úa bỗng bùng lên. Mùa xuân xin chia sẻ với các bạn bài thơ của thiền sư Mãn Giác, thế kỷ thứ XI.
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tòng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai
Nhà văn thời tiền chiến Ngô Tất Tố đã dịch thành thơ :
Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu, già đến rồi
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua – sân trước – một cành mai.
Theo sức hiểu của tôi, Xuân tàn hay Xuân đến trong vạn vật bất biến không làm rối lòng thiền sư. Chợt thấy đóa mai nở trước sân nhà, lòng vẫn thấy mùa Xuân. Cuối năm ngẫu hứng cũng xin dịch thoát như sau (nói nôm na là dịch đại)
Trăm hoa rụng lúc Xuân qua,
Xuân về đua sắc trăm hoa lại cười,
Cuộc đời trước mắt mãi trôi,
Sờ đầu tóc bạc ôi thôi mình già,
Xuân tàn hoa rụng hết a,
Một đóa mai nở sân nhà đêm qua.
Xin chúc các bạn và gia quyến một mùa Xuân an bình, vạn sự như ý.
Truyển.