22. August 2015 · Comments Off · Categories: Uncategorized

Như đã hứa, Lê Quý Bình gửi đấn các bạn những cảm nghĩ sau 42 năm về thăm quê hương. Bài viết với giọng văn thành thật, bắt đầu bằng những âm thanh hay hinh ảnh tầm thường nhưng lại đưa tác giả về miền ký ức rất xa xưa, khi anh ta còn là một cậu bé cắp sách đến trường. Bình còn là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, nên những bức ảnh chọn lọc tại mỗi thành phố sẽ cho ta cái nhìn độc đáo sau ống kính của một người về lại quê hương. veque.com mời bạn xem bài và hình ảnh thực hiện bởi tác giả.
BBT veque.com


Tôi đã về lại nhà được hơn 2 tuần nhưng vì bận rộn với projects trong sở và việc nhà cùng với việc học nhiếp ảnh nên đã không có giờ để ghi lại những cảm nghĩ về chuyến đi VN vừa qua…  Thành thật xin lỗi cùng các bạn …

Xin cám ơn tất cả các bạn ở VN, nhất là vợ chồng Tín & Hương đã dành cho B và gia đình những đón tiếp thân mật của một đại gia đình 12B2.  Hơn 40 năm, gặp lại các bạn là một điểm son cho chuyến đi về VN vừa qua.  Đây là niềm vui lớn của B…

Sau hơn 21 giờ rời khỏi Mỹ và ghé ngang Bejing và Hồng Kông, máy bay đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất sau nửa đêm.  Tôi cố nhìn ra ngoài cửa máy bay nhưng chỉ thấy một màu đen.  Tôi hy vọng nhìn thấy một chút gì đó của ngày tôi rời khỏi VN đã hơn 40 năm nhưng chắc là dù có nhìn thấy gì thì cũng không nhớ.  Những tấm hình đen trắng thuở đó chạy nhanh trong đầu tôi.  Những ngày tiễn Truyển, Khánh, Đình, Vân đi du học cùng với những bạn khác như Lễ, Hùng.  Rồi ngày tôi rời VN lù khù mặc một áo vest xanh thật dầy và với một bộ tóc hơi dài dài vì sắp được xổ lồng và không sợ cảnh sát húi tóc… Tất cả như một giấc mơ…

Lui cui lấy hành lý và bỏ những thùng đồ của những người quen gửi lên xe để đi qua quan thuế và chỗ kiểm soát giấy tờ, tôi thấy hoang mang.  Có lẽ vì nghe nhiều chuyện kể lại nên tôi cũng hơi băn khoăn một chút trong lòng nhất là đây là lần đầu tiên về VN.  Nhưng mọi chuyện đều xảy ra xuông sẻ và không có gì trở ngại cả.  Đi bộ trong hành lang của phi trường tôi cố xem có gì giống như ngày xưa không rồi cũng không thấy gì cả.  Sau này tôi mới biết là khu vực đường bay quốc ngoại thì ở một tòa nhà mới còn chỗ ngày xưa khi tôi đi thì bây giờ dành riêng cho đường bay quốc nội.

Tiếng người huyên thuyên, tiếng máy xe lẫn lộn với mùi khói xe làm tôi chợt nghĩ hình như Saigon không có đi ngủ ban đêm thì phải.  Chưa bao giờ tôi được nghe nhiều tiếng Việt như vậy.  Dù ồn ào nhưng tôi vẫn thấy có một cái gì đó thật ngọt ngào, thật thân thuộc mà tôi không thể diễn tả được.  Có lẽ tôi đang chìm vào giấc mơ của cậu bé ngày nào…

Xe lăn bánh về Hotel gần nhà thờ Đức Bà.  Vừa đi tôi vừa hỏi bác tài tên những con đường và những địa danh để tìm lại trong trí ức của mình những kỷ niệm ngày xưa.  Mặc dù những ngày xưa đó tôi chỉ có loanh quanh từ nhà đến trường và thỉnh thoảng khi có lễ lộc lớn thì mới bén mảng đến chợ Saigọn.  Mãi đến khi xe chạy ngang vườn Tao Đàn, Dinh Độc Lập và nhà thờ Đức Bà thì những hình ảnh quen thuộc đó đã sống lại trong lòng tôi…  Thế là giấc mơ của tôi đã thành sự thật!  Tôi đã về Saigon!  Tôi có thể sờ được những hòn đá hay những thảm cỏ của những ngày xa xưa đó…

Vì giờ giấc thay đổi nên sáng hôm đó cả nhà ngủ mãi cho đến trưa.  Sau đó cả nhà đi bộ đến quán Ngon ở đường Hiền Vương vì có nhiều người khen.  Cảm giác đầu tiên mà tôi có là dường như tất cả những con đường ngắn lại vì có nhiều chỗ mà ngày xưa tôi phải đi xe, còn bây giờ thì có thể đi bộ đươc.

Tối hôm đó, Tín và Hương mời gia đình tôi đi ăn bánh xeò ở đường Đinh Công Tráng.  Hình như là tiệm này nằm gần chợ Tân Định thì phải.  Nghe nói đến chợ Tân Định thì trong trí nhớ của tôi nó xa vời vợi, nhưng thật ra chỉ tốn khoảng 5 phút lái xe.  Bánh xeò ở đây thật là danh bất hư truyền.  Chưa bao giờ tôi ăn bánh xèo ngon như vậy.  Bánh màu vàng vàng và dòn tan làm tôi quên mất là mình phải kiêng ăn rau sống và nước đá.   Thế mà tôi và cả gia đình đã tỉnh táo nhậu như thường.  Đúng là điếc không sợ súng.  Cũng may tối hôm đó không có chuyện gì cả…  Bây giờ nhắc lại mà vẫn thấy thèm thèm…

Hôm sau tôi cùng đi với Tín lại trường Petrus Ký.  Con đường từ nhà thờ Đức Bà tới trường , qua bùng binh Cộng Hòa (có lẽ tên đã đổi) tôi thấy cái gì cũng lạ cả.  Những phố xá sầm uất với những cửa tiệm che kín mặt đường.  Cứ nhà nào có mặt tiền là đều có cửa tiệm mà phần lớn là quán ăn.  Vào đến sân trường thì đúng giờ tan học của những em học hè.  Cái hành lang mà năm xưa tôi thường đứng xếp hàng lãnh phần thuởng vẫn như cũ và không có gì thay đổi cả.  Nhìn những em học sinh làm tôi bàng hoàng xúc động, nhớ lại những ngày nào còn cắp sách đến trường như những lời trong bài hát “ Cho tôi bước lại con đường làng . Ngày nào cắp sách đến trường.  Bên tai tiếng cười tiếng nói lạ. Dịu dàng mùi thơm giấy mới”.  Tôi nói với các con của tôi đây là chỗ bố học 7 năm trung học ngày trước.  Sau này lớn lên, các bác bạn của bố mỗi người mỗi ngã nhưng tình bạn ngày xưa lúc nào cũng vẫn đậm đà, và đây là điều khó kiếm được trong những xã hội khác. Có thể về vật chất thì không bằng nhưng về tình bạn hữu thì chác chắn là hơn tất cả mọi nơi.

Vì ở Saigon có vài ngày nên tôi bận rộn như con kiến vì phải chạy hết chỗ này đến chỗ khác để may quần áo và mua kính cho các cháu.  Cũng may tôi cũng đã có dịp ngồi xe motocycle với Tín.  Hai đứa ra đầu đường ăn bột chiên húp xì dầu xùm xụp.  Đây mới là món ăn chính hiệu con nai vàng và chỉ có ở VN mới có bột chiên bên ngoài dòn và bên trong dẻo.  Khi ngồi trên xe chạy qua những đường phố tôi cũng hơi sợ sợ vì đã lâu ngày không ngồi xe hai bánh.  Mặc dù là có nón an toàn nhưng tôi tự nhủ là nếu có chuyện gì thì chắc là cũng đi đong.  Nhưng mà dù cho có đi đong tôi cũng đã có được những cảm giác mạnh khi ngồi xe…

Sau khi rời Saigon, gia đình tôi đi Cần Thơ, Nha Trang, Hội An, Huế, Hà Nội và Vịnh Hạ Long.  Vì chưa bao giờ được đi những địa danh này nên chỗ nào đối với tôi đều lạ cả.  Cần Thơ với dân tình hiền hòa, với chợ nổi mà đã bao năm Cần Thơ vẫn còn giữ lại truyền thống mua bán trên sông.  Biển ở Nha Trang thì đẹp nhưng nếu có về lần nữa tôi sẽ không đi lại nơi này vì ở gần chỗ tôi ở cũng có những địa danh như vậy .  Sau Nha Trang là Hội An.  Muốn đến Hội An bằng máy bay thì gia đình tôi phải đến Đà Nẵng rồi lấy xe đi Hội An.  Xe chạy thật nhanh qua những bãi cát trắng với những hàng dừa chạy dài dọc theo bờ biển thật đẹp như những hình trong post cards.  Dọc theo bờ biển, thỉnh thoảng có những thyền thúng của các ngư dân họ dùng để đem hàng hóa từ thuyền lớn vào bờ.    Tôi tiếc là đã không ở Đà Nẵng ngày nào vì thời giờ không cho phép. Thôi thì để lần tới vậy…

Thành phố Hội An rất là nổi tiếng với những du khách ngoại quốc và điều này có thể nhận thấy rõ khi đi dạo trong khu phố cổ.  Phần lớn những du khách ngoại quốc đến từ Úc.  Dù đã qua bao nhiêu năm tháng nhưng phố cổ vẫn còn giữ được những nét cổ kính của ngày xưa.  Có lẽ Hội An sống về ban đêm nhiều hơn là ban ngày.  Những ngọn đèn đủ màu tỏa sáng những gian hàng làm cho khu phố thật là duyên dáng.  Mặc dù là “low season” nhưng khi về đêm khách bộ hành qua lại nườm nượp như mở hội.   Những hàng quán phủ kín hai bên bờ sông Thu Bồn.  Tôi còn nhớ khi xưa nghe tiếng Quảng hơi kỳ kỳ nhưng bây giờ thì lại thấy giọng Quảng thật hiền hòa và thật dễ thương…  Có lẽ tôi đang yêu nên cái gì cũng đẹp cũng hay cả…

Huế… Có một điều làm tôi ngạc nhiên là thành phố Huế đáng lẽ phải là một điểm son cho chuyến đi này, nhưng thật ra không có gì làm tôi nhung nhớ cả sau khi đi viếng thăm các lăng tẩm của các vua ngày xưa.  Có lẽ những ngày ở Huế vì trời hay mưa nên cứ phải tranh thủ thời giờ khi đi thăm viếng các địa danh ở Huế.  Vì mưa nên tôi không có dịp lên thuyền để nghe hát (đây là hát hò lành mạnh nghe các bạn).  Có hai điều tôi vần còn nhớ là quán Bà Hạnh bán đủ loại bánh (bánh bèo, bánh khọt, bánh nậm, bánh lọc) rất là ngon, và điều thứ hai là cứ mỗi sáng vào lúc 7 giờ thì có xe phóng thanh của phường đọc tin tức cho dân chúng và đánh thức cả nhà tụi này.  Ngày đầu tiên vì không biết, vợ tôi gọi điện thoại xuống văn phòng than phiền là phòng bên cạnh nói chuyện oang oang không ngủ được thì mới được biết đó là ở phường chứ không phải hàng xóm…

Ra đến Hà Nội thì cảm nghĩ đầu tiên của tôi là những kinh nghiệm băng qua đường ở SG thì không thấm vào đâu cả.  Ở đây muốn băng qua đường thì cứ xấn tới mà đi.  Mình nhìn nó, nó nhìn mình để xem ai phải nhường ai… Cũng may không có chuyện gì xẩy ra cả.  Khách sạn tôi ở phố Hàng Đào.  Bây giờ thì tôi biết là phố chỉ là một quãng đường chứ không phải là một khu vực.  Nhiều khi cùng một con đường và khi qua ngã tư sẽ là một khu phố khác.   Thảo nào 36 phố phường chỉ có chiếm một phạm vi nhỏ và mình có thể đi bộ để tham quan được.   Vì khách sạn nằm gần Hồ Hoàn Kiếm nên sáng nào tôi cũng đều có dịp đi dọc theo bờ hồ để xem sinh hoạt hàng ngày.  Có một điều lạ là tôi không tìm được một tà áo dài hay một chiếc áo tứ thân ở ngoài đường phố.  Xe đạp cũng rất là ít.  Các cô bé thì mặc váy ngắn chạy xe máy.  Dọc theo bờ hồ thỉnh thoảng có những cặp tình nhân âu yếm trên những ghế đá.  Gớm sao mà giới trẻ bây giờ gan thế.  Chả như ngày xưa lúc nào cũng rón ra rón rén.

Sau đó gia đình tôi đi thăm vịnh Hạ Long và ở lại trên thuyền 2 đêm.  Trên đường đi, thỉnh thoảng tôi thấy có những bảng quảng cáo bán thịt chó, thịt mèo đủ món…  Tôi không nhịn được cười và đã chỉ cho các cháu và đồng thời có chụp môt vài tấm hình làm kỷ niệm.  Những ngày trên vịnh Hạ Long qua đi thật êm ả.  Những hình ảnh của vịnh thật đẹp như những thiên đường trong film Endless Love.  Cũng may sau khi rời khỏi vịnh Hạ Long thì hôm sau tôi nghe nói là có mưa lớn làm ngập lụt thành phố và có nhiều người chết.  Thật là may mắn cho gia đình tôi…

Hôm thứ bảy về lại Saigon vào buổi trưa và tối hôm đó có họp bạn Petrus Ký.  Hôm đó có cả vợ chồng bạn Lê Đình Long cũng từ Mỹ về.  Sau hơn 40 năm, dù sắc diện mọi người đã thay đổi nhưng vẫn trò chuyện mày tao như ngày nào.  Cám ơn các bạn đã dành cho tôi và gia đình những ấm cúng của tình bạn ngày xưa.  Hôm sau, có một ít thì giờ rảnh buổi sáng, Tín ghé khách sạn đón tôi lại cổng sau Dinh Độc Lập để uống café và ăn điểm tâm với Nghi và Sơn.  Bên cạnh quán là một sân tennis có một vài cô cậu chơi banh trông thật là bourgeois!  Ngày xưa mỗi lần đi ngang đây thi tôi cắm cúi đi thật nhanh.  Bây giờ thì hiên ngang vào trong khuôn viên ăn cơm trưa.  Trông cứ như là quan lớn!

Những ngày ở VN qua thật nhanh.  Dù đã về lại Mỹ đươc hơn hai tuần, nhưng mỗi lần nhìn lại hình ảnh lòng tôi lại thấy nao nao… Cám ơn tất cả các bạn…  Hy vọng một ngày gần đây mình sẽ có dịp được hàn huyên thêm…  Tôi xin được dùng lời của Marc Lavoine mà ca sĩ Phạm Quỳnh Anh đã ghi sâu trong lòng mọi người để kết thúc những dòng ghi lại cho chuyến đi VN của gia đình tôi:  “In prayer, in the light… I see my kin.  I touch my tree, my roots, my begin”.

Mời các bạn xem hình từ trang mạng sau đây :

Hình ảnh chọn lựa : xin bấm vào đây !

Hình ảnh Hà Nội : xin bấm vào đây !

LÊ QUÝ BÌNH

Comments closed.