Thời gian nào biết đợi ai
Trèo lên bước xuống đã ngoài sáu mươi
Ôi thời gian! Mới ngày nào 11 tuổi áo trắng quần xanh phù hiệu chỉnh tề, bở ngở bước qua cổng trường vào học lớp đệ thất. Thế mà giờ đây tôi đã qua độ tuổi “Lục thập nhi nhĩ thuận”, giai đoạn thứ 5 trong 6 giai đoạn đời người mà Khổng Tử đặt ra, được học trò của ông ghi lại trong sách Luận Ngữ.
Theo Khổng Tử, 60 tuổi thì không còn thấy có điều gì chướng tai gai mắt (nhĩ thuận), thấy dễ thông cảm và có thái độ khoan dung hơn trước đó. Tôi thấy ông nói đúng. Chỉ có điều là ông dừng lại ở tuổi 70 mà không nói về tính cách của con người ở tuổi 80, 90, … Tại sao? Sau này Ðỗ Phủ viết trong bài thơ “Khúc giang nhị thủ”: “Tửu trái tầm thường hành xứ hữu – Nhân sinh thất thập cổ lai hy”
(Tản Đà dịch ra: “Nợ tiền mua rượu đâu không thế – Sống bảy mươi năm đã mấy người”).
Xin trở lại tuổi 60. Từ tuổi này chúng ta đã nghiễm nhiên vào Hội các Kỳ lão. Những người 60 tuổi thì được con cháu làm lễ Lục Tuần (trong chúc Thọ 1 tuần là 10 năm) hay Đáo Tuế (quay trở lại chu kỳ 60 năm). Không biết các bạn có ăn lễ Thọ này chưa? Phần tôi thì chắc là chờ tiếp. Còn có lễ Thọ cho các tuổi 70, 80, 90, … Cho nên tôi chờ ăn lễ Thọ 90 tuổi cho gọn! Thực ra thì hiện giờ trong đầu tôi chỉ nghĩ về một lễ khác: đó là buổi lễ tiễn về hưu do hãng tổ chức.
Ở bên đây từ năm 62 tuổi thì những người trong thế hệ của chúng ta có thể xin nghỉ hưu. Nhưng phải làm việc đủ số năm tháng như luật lệ quy định. Bằng không thì lương hưu chẳng có là bao, không đủ để mà hưởng già. Do đó phải cố ráng đi làm thêm vài năm nữa, chỉ trừ khi nào hãng cho về hưu non.
Nhìn xung quanh, người thân và bạn bè nếu chưa nhàn nhã đời hưu thì cũng đang hối hả chuẩn bị. Khiến lòng tôi cảm thấy nôn nao! Nhất là khi thấy các bạn Kỳ lão về hưu đang vui chơi khắp chốn, thư từ hình ảnh gửi sang tới tấp. Như bạn Trung Châu cứ:
Cuối năm trốn lạnh về quê
Rong chơi câu cá, thỏa thuê kiếp nhàn
Trong một lá thư viết hôm Giáng sinh vừa rồi, có kèm theo hình đang ngồi câu cá, anh chàng hứng chí phán ngon lành:”Người khôn đi cày mỗi ngày 8 tiếng. Ta dại về quê vắng vẻ đi câu 1 tiếng”. Tôi xin tiếp nối như sau:
Người khôn tám tiếng bơ phờ
Còn ta kẻ dại một giờ ngồi câu
Người khôn lo việc ưu sầu
Còn ta kẻ dại bên cầu ngắm hoa
Người khôn sợ khách hàng la
Còn ta kẻ dại khóa nhà đi chơi
Người khôn trả thuế đã đời
Còn ta kẻ dại tươi cười bên em
__
Cuối 2016 tôi có dịp tán gẫu với 2 người bạn tri kỷ cũng là dân Kỳ lão với chủ đề “Về hưu”. Họ tâm sự với tôi suốt canh thâu mà tôi chỉ có thể ghi lại đại ý qua 2 bài thơ dưới đây.
Người bạn đầu tiên bắt đầu câu chuyện bằng cách kể lại dòng đời đã đi qua. Từ lúc còn ấu thơ thích thả diều, đá dế cho đến ngày hôm nay lúc lưng còng gối mỏi. Anh ấy chỉ mong:
Sớm về hưu
Tuổi thơ thích oẳn tù tì
Thả diều, đá dế, bắn bi, lò cò
Tạt lon, chọi đáo, la hò
Xóm giềng mắng vốn, chẳng lo chẳng chừa
Giỡn rồi quýnh lộn dưới mưa
Huề xong còn miếng kẹo dừa cũng cho
Vài năm đến tuổi trỗ giò
Biết thương biết nhớ, biết chờ biết trông
Tuổi yêu thích dạo lòng vòng
Em hay nũng nịu, chờ mong cưng chìu
Phải chìu phải chuộng đủ điều
Khi em không chịu, buồn hiu chẳng cười
Lấy nhau thì hết ngồi chơi
Tuổi mơ sự nghiệp rạng ngời mai sau
Mộng xây tổ ấm dài lâu
Lo tìm danh vọng, mong giầu chẳng vơi
***
Sáu mươi đã đến đây rồi
Lưng còng gối mỏi, mong thôi, về làng
Đã qua ngày tháng ngang tàng
Hung hăng với sếp, sỗ sàng với quân
Tuổi này đành phải yên thân
Suốt ngày nhịn nhục, cả tuần nín thinh
Khiến cho sếp thấy thương tình
Ký ngay tờ giấy cho mình nghỉ hưu
Về hưu hết sợ ổng hù
Qua rồi những lúc làm bù cho y
Bây giờ ta sẽ làm chi
Uống trà đọc báo, thế thì khỏe ru
Nào ngờ chưa được nhàn du
Chăm nom bầy cháu, lu bu suốt ngày
Nhà tôi còn tuổi đi cầy
Sáng đưa chiều đón, như vầy bả thương
__
Còn anh bạn thứ nhì? Bao năm tháng đeo đuổi công danh sự nghiệp! Sau một đêm trằn trọc chợt suy ngẫm ra nhiều điều. Anh ta quyết định:
Bỏ về hưu
Bao năm trách nhiệm trĩu đôi vai
Công việc sớm hôm vẫn miệt mài
Trèo đến công danh, đầy trắc trở
Nhảy vào hoạn lộ, lắm chông gai
Đêm qua thao thức ta suy ngẫm
Tuổi trẻ thanh xuân chẳng đoái hoài
Cằn cỗi tuổi già sao vội đến
Chưa hề có một phút khoan thai
***
Sự nghiệp đắp xây, thế đủ rồi
Công danh gầy dựng, vậy vừa thôi
Cao sang quyền quý kìm cay đắng
Nhàn nhã thảnh thơi trỗ nụ cười
Ta sẽ cùng em đi khắp nẻo
Ngao du sơn thủy bốn phương trời
Sau chừng năm tháng nay còn lại
Tình nghĩa tào khang đến trọn đời
__
Đó là nỗi niềm của 2 Kỳ lão nay đã về hưu mà tôi xin chia sẻ với các bạn nhân dịp Xuân về. Mong sau này, lúc hưởng đời an nhàn, được gặp lại các bạn vào một dịp Tết. Để cùng nhau chén tạc chén thù, tha hồ bàn chuyện nhân tình thế thái.
Giờ này năm Khỉ vừa nhảy đi, năm Gà vừa chạy tới. Xin thân gửi đến các bạn và gia quyến những lời chúc mừng năm mới tốt đẹp nhất.
NV Hùng
Khai bút đầu năm như VHùng, quả là tuyệt tác ! Cám on bạn đa chia sẻ với tất cả nhân dịp Xuân về
Đầu năm khai bút như V Hùng và Q Hùng là tuyệt, văn thì hay, thơ thì dí dỏm, vui tươi, êm mát, tượng hình. Tui nghe người ta nói rằng người nào mà thích “thú vui tuổi thơ” thì sẽ sống lâu trăm tuổi, còn nếu thích “thú vui tuổi già” thì sẽ sớm lên thiên đàng. Bởi dzậy đầu năm con gà cho tui được phép theo chân Tư Keng, Cao Lủng Lẳng, Trần Quốc Hùng, và Võ Đại Vương để mà vui “thú vui tuổi thơ”. Tui cũng xin chúc những người bạn của tui sang năm mới lúc nào cũng oai phong lẫm liệt và mạnh khỏe như gà cồ.
Đình